- Tháng Một 28, 2025
Đêm 29 Tết, con gái 12 tuổi thì thầm vào tai một điều khiến tôi khóc nức nở
* Dưới đây là chia sẻ của một phụ huynh trên tờ Sohu (Trung Quốc)
Đêm ấy, như bao đêm cuối năm khác, không khí trong nhà rộn ràng nhưng vẫn có chút lắng đọng đặc trưng của ngày Tết đang cận kề. Tôi tất bật hoàn thành nốt những công việc cuối cùng: chuẩn bị vài món ăn cho tết, kiểm tra lại những món đồ đã sắm sửa, và dặn dò con gái phụ mẹ gói nốt bánh chưng. Thế nhưng, trong lúc tôi đang bận rộn với những lo toan thường nhật, con gái bất ngờ tiến đến, đôi mắt sáng lấp lánh và giọng nói nhỏ nhẹ. Con khẽ thì thầm vào tai tôi một câu đơn giản, nhưng khiến tôi bật khóc, chẳng phải vì buồn, mà bởi niềm xúc động mãnh liệt đang trào dâng trong lòng.
Con nói: “Mẹ ơi, cảm ơn mẹ đã dạy con trở thành một người tốt”.
Đó là câu nói mà tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ được nghe từ cô con gái nhỏ của mình. Trước giờ, tôi luôn nghĩ rằng những gì mình làm cho con là nghĩa vụ của một người mẹ, là trách nhiệm mà tôi cần thực hiện để nuôi dạy con lớn khôn. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng, những điều nhỏ bé mà tôi đã kiên trì thực hiện, những bài học mà tôi luôn cố gắng truyền đạt, đều để lại một dấu ấn sâu sắc trong trái tim con gái.
Hành trình dạy con của tôi chưa bao giờ là dễ dàng, nhưng cũng không thiếu những niềm vui. Tôi không phải một người mẹ hoàn hảo, và tôi cũng chưa bao giờ cố gắng để trở thành một hình mẫu lý tưởng. Thay vào đó, tôi chọn cách gần gũi, lắng nghe và đồng hành cùng con trên mỗi bước đường. Tôi nhớ những lần con phạm sai lầm, như khi con lỡ tay làm vỡ chiếc bình hoa quý của bà ngoại. Thay vì trách mắng, tôi ngồi xuống bên con, nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng và nói: “Mẹ cũng từng làm vỡ bình hoa của bà ngoại như thế này. Quan trọng không phải là sai lầm, mà là cách chúng ta sửa chữa và rút kinh nghiệm”. Sau lần đó, con học được cách đối mặt với lỗi lầm bằng sự chân thành và trách nhiệm.
Tôi cũng luôn nhắc nhở con về giá trị của sự sẻ chia và đồng cảm. Có một lần, con mang về nhà một bài văn điểm kém, khuôn mặt buồn bã và rụt rè đặt bài văn lên bàn. Thay vì chỉ tập trung vào điểm số, tôi đọc bài văn của con thật kỹ, phát hiện ra con đã viết về một người bạn trong lớp thường bị bắt nạt, và cách con muốn giúp đỡ bạn ấy. Tôi ôm con vào lòng, nói rằng: “Mẹ tự hào vì con không chỉ biết học, mà còn biết nghĩ đến người khác”. Tôi biết, bài học về lòng tốt đôi khi quan trọng hơn mọi kiến thức sách vở, và tôi muốn con hiểu rằng giá trị thực sự của con người không nằm ở những con số hay thành tích, mà ở cách con sống và đối xử với mọi người xung quanh.
Cũng có những lúc, tôi nghiêm khắc và cứng rắn. Khi con không chịu nhường đồ chơi cho em họ, tôi kéo con vào phòng, giải thích rằng: “Chia sẻ không làm con mất đi niềm vui, mà chỉ làm nó lớn hơn thôi”. Con khóc, có lẽ vì chưa hiểu hết ý nghĩa những lời tôi nói, nhưng sau này tôi thấy con tự tay chia nửa gói bánh của mình cho em mà không cần ai nhắc nhở. Đó là khi tôi nhận ra rằng, sự kiên nhẫn của mình cuối cùng cũng đã có kết quả.
Đêm 29 Tết ấy, khi con gái thốt lên lời cảm ơn, tôi như nhìn thấy cả hành trình dài mà chúng tôi đã đi cùng nhau. Đó là hành trình của những bài học giản dị nhưng chân thực, của những giọt nước mắt và nụ cười, của sự bao dung và thấu hiểu. Con đã lớn, không còn là cô bé chỉ biết khóc òa mỗi khi gặp chuyện buồn. Con đã biết trân trọng những giá trị gia đình, biết cảm nhận sự hy sinh của mẹ, và biết rằng tình yêu thương không chỉ là lời nói, mà còn là hành động.
Sau câu nói ấy, tôi ôm chầm lấy con, nước mắt rơi không ngừng. Không phải vì tôi thấy mình dạy con quá giỏi, mà vì tôi nhận ra rằng con gái mình đã trưởng thành thật sự. Tôi khóc vì niềm hạnh phúc được làm mẹ, vì cảm giác mọi nỗ lực của mình đều được con thấu hiểu. Trong khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần được nghe con nói một câu đơn giản như vậy, tôi cũng có đủ sức mạnh để vượt qua tất cả.
Đêm 29 Tết, không gian yên bình nhưng lòng tôi lại đầy xao động. Tôi nhìn con gái, cảm nhận được ánh sáng của sự trưởng thành và tình yêu thương trong đôi mắt ấy. Và tôi tự nhủ với lòng mình, dù sau này con có lớn đến đâu, có bay xa đến chừng nào, tôi vẫn sẽ luôn ở đây, luôn là người mẹ sẵn sàng yêu thương và đồng hành cùng con trên mỗi chặng đường đời.
Khi ngày cuối năm khép lại, tôi nhận ra rằng, Tết không chỉ là dịp để sum họp gia đình, mà còn là thời khắc để nhìn lại, để yêu thương và để biết rằng, mọi nỗ lực của mình trong vai trò làm mẹ đều xứng đáng. Những giây phút như đêm 29 Tết ấy chính là món quà lớn nhất mà tôi có thể nhận được – món quà từ tình yêu và sự trân trọng của con gái nhỏ dành cho tôi.
- Nguồn:
- LINK